Tuổi giếng hơn tuổi người, bao dấu yêu đâu dễ dàng gì rũ bỏ được. Nếu người kéo nắp đậy giếng đá ong giữa vườn ra, vẫn thấy mạch nước ngầm trong trẻo ở đó trọn vẹn bao dung. Như tôi chiều nay thả chiếc gàu xuống giếng, thấy cả thời ngây dại ùa về. Ny An 2 Những điều kiêng kỵ về giếng nước theo phong thủy; 3 Bỏ đá xuống giếng chuyện nghệ sĩ làm hàng; 4 Chuyện “rợn người” dưới đáy giếng sâu hoắm ở Gia Lai; 5 Những lưu ý khi đào giếng và lấp giếng xây nhà; 6 Thả gàu xuống giếng – Báo Phụ Nữ Việc ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng phản ứng lại với lời nhận xét của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 có lẽ là một điển hình mà theo đánh giá của nhạc sĩ Tuấn Khanh: đó chỉ là giọt nước làm tràn ly của một nền giải trí son phấn. Vụ việc này là cơ hội để nhiều “sao” Việt bộc Hôm qua, khi con ngồi chơi bên bờ giếng thì quả cầu vàng của con rơi xuống giếng nước. Vì con khóc lóc mãi nên Ếch lặn xuống mò quả cầu lên cho con. Nhưng cũng vì Ếch đòi con phải hứa hẹn với nó, con có hứa với nó rằng nó sẽ là bạn tri âm của con, nhưng lúc ấy con Chương 3551: Bỏ đá xuống giếng. 18/03/2020. Chương 3551: Bỏ đá xuống giếng. “Oanh long long. . .”. Trong Thiên Địa, vô tận thiên hỏa phù văn dũng động, toàn bộ thiên hỏa thế giới hết thảy Thiên Hỏa Chi Linh, vậy mà cũng bị diệt sát rồi, chúng nó phóng xuất ra tất cả Hàng trăm nhân viên cứu hộ và những người có mặt đã tập trung lại để cầu nguyện và chiếu đèn của điện thoại lên không trung. Rayan Awram, 5 tuổi, đã rơi xuống giếng tại ngôi làng Ighran nằm gần thành phố Chefchaouen từ ngày 1-2. Cái giếng chỉ rộng 45cm ở trên mặt MY9WYZZ. Không hiểu tại sao, lúc này, Tô Di thân là tù nhân nhưng khi đối diện với Du Mặc Niên, cô lại không hề cảm thấy sợ hãi hay căng văn phòng Thị trưởng, Du Mặc Niên đưa cho cô một cốc nước ấm, nói “Cô uống đi!”Cô gật đầu.“Trong cơ thể cô không còn ấu trùng nữa!” Đôi mắt đen như mực của anh ta nhìn cô chằm chằm. “Tại sao vậy?”Tô Di uống một ngụm nước ấm, tỏ vẻ vẫn còn chút hoang mang, lo sợ, nói “Anh ta tiêm vào người tôi một loại thuốc, ngay sau đó, cảm giác đau đớn bên trong cơ thể hoàn toàn biến mất”Du Mặc Niên ngẩn họ đáp Báo Săn xuống mặt đất, nhật ký phi hành đã bị Mộ Tây Đình xóa sạch. Radar cũng chỉ theo dõi được quãng đường bọn họ bay về từ bên ngoài tinh hệ, còn lại, không một ai biết họ đã đi những vẻ của Tô Di hết sức tự nhiên. Ánh mắt của cô khiến Du Mặc Niên cảm thấy tin tưởng. Lính đánh thuê bôn ba khắp các tinh hệ, kiến thức rộng lớn, nếu quả thật họ có thứ thuốc có thể chống lại được bệnh dịch kiểu này thì cũng chẳng có gì khó hiểu. Nhưng thứ thuốc đó còn đáng giá hơn cả Mạnh Hi Tông. Vì lợi ích của Liên minh, bất luận bằng cách nào, anh ta cũng phải có được tới đây, Du Mặc Niên liền nghiêm mặt nói “Tô Di, cô và Mạnh Hi Tông rốt cuộc có quan hệ gì?”Câu hỏi này khiến mặt cô thoáng chút biến sắc.“Không có quan hệ gì cả.” Cô lạnh lùng nói. “Tôi đơn giản chỉ là một món đồ chơi của anh ta mà thôi.”Du Mặc Niên trước giờ vẫn giữ nguyên phong thái trang nghiêm, đĩnh đạc, nghe thấy cô nói tới vấn đề này, anh ta cũng không muốn hỏi thêm nữa. Nhưng trong lòng vẫn còn thắc mắc. “Lúc đầu tôi muốn giúp cô, tại sao cô lại từ chối?”Cô cười khổ, nhìn anh ta, đáp “Thị trưởng, tôi làm sao biết được, bên cạnh ngài là thiên đường hay địa ngục?”Du Mặc Niên lúc này mới chợt hiểu ra. Những người anh ta từng tiếp xúc, thân cận đều là con nhà quyên quý, sao có thể hiểu được tâm lý luôn luôn đề cao cảnh giác của một cô gái mồ côi như Tô Di? Thắc mắc chôn giấu trong lòng bấy lâu giờ mới được giải tỏa, khiến Du Mặc Niên cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng cô gái này, suy cho cùng vẫn có quan hệ mật thiết với Mạnh Hi Tông lại liên tiếp lập công lớn và được Liên minh khen thưởng. Thật khó xử!“Vì sao anh ta lại để cô lên Chiến Hoàng?”“Anh ta muốn tôi đánh cắp bản thiết kế cấu trúc chiến hạm.” Vẻ mặt cô hết sức kiên định. “Thế nhưng thưa ngài Thị trưởng từ trước đến nay, tôi chưa từng có ý định đó. Tôi sẽ không phản bội lại loài người.”Du Mặc Niên gật đầu. Anh ta cũng đã từng âm thầm điều tra về cô nhiều lần khi cô còn ở Chiến Hoàng, nhưng kết quả chỉ có một, cô chưa bao giờ có bất cứ hành vi nào trái với khuôn phép.“Tôi nói rồi, cô đã cứu tôi một mạng.” Anh ta nhìn sâu vào đôi mắt cô. “Không có chứng cứ rõ ràng chứng minh cô có tội, vì vậy, giờ tôi thả cô ra nhưng những hoạt động của cô sẽ bị hạn chế, cô không được rời khỏi thành phố Hy Vọng này nửa bước. Nếu có một ngày phát hiện ra bất cứ chứng cứ phạm tội nào của cô, tôi sẽ đích thân tới bắt cô!”“Cảm ơn ngài Thị trưởng!” Cô ngừng lại một chút rồi nói “Tôi có thể đi thăm anh ta một lát không?”Du Mặc Niên nhìn cô.“Có lẽ, ngài đây vẫn chưa hiểu, đối với người đàn ông đã cướp đi sự trong trắng của mình, nỗi hận của người phụ nữ sâu đậm đến thế nào chứ!” Cô chậm rãi nói. “Hôm nay, anh ta đã trở thành một con chuột qua đường bị người đời chà đạp, tôi rất muốn xem xem bộ dạng anh ta tiều tụy đến mức nào. Nếu ngài cho tôi cơ hội, tôi thật muốn tự tay giết chết anh ta.”Đôi khi, Tô Di thực sự cảm thấy mình không phải là người tốt. Nếu không, tại sao khi đối diện với một người cương nghị, chính trực như Du Mặc Niên, cô lại không thể nói ra những lời chân thật?Nhưng thực chất, cô cũng không nói dối, mỗi câu cô nói đều nửa thật nửa giả. Vì phương thuốc thực sự không tồn tại kia, chắc chắn Du Mặc Niên không thể hành quyết người đàn ông đó được. Nhưng anh ta đồng ý để cô tới nhà giam gặp người đàn ông đó, hẳn là sẽ bố trí người giám sát. Người đàn ông một tay che trời trong lòng cô giờ đã trở thành phạm nhân trong nhà ngục, sẽ không bao giờ… còn tùy ý chiếm đoạt cô được nữa. Có nghĩa là cô sẽ được tự giây phút thở phào nhẹ nhõm, cô bỗng thấy bất an. Cô bước vào nhà giam bí mật của Du gia, phía sau là hai gã cảnh vệ vác súng đứng canh. Tô Di nhìn xung quanh phòng giam một lượt, không có cửa sổ, cũng không có bất cứ vật dụng sinh hoạt nào. Mạnh Hi Tông và Mộ Tây Đình đều đang ngồi bệt dưới đất. Bộ dạng của anh thực sự có phần sa giây đầu tiên khi Tô Di bước vào, Mạnh Hi Tông đã nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc, còn Mộ Tây Đình lập tức đứng lên, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận.“Rốt cuộc anh cũng có ngày này!” Tô Di lạnh lùng Hi Tông cười Tây Đình lạnh nhạt “Phụ nữ vẫn chỉ là phụ nữ, bỏ đá xuống giếng, không đếm xỉa đến tình nghĩa. Cô khiến tôi buồn nôn đấy!”“Buồn nôn ư?” Tô Di giận dữ, nhìn Mộ Tây Đình chằm chằm. “Anh nói tôi buồn nôn ư? Vậy những việc buồn nôn mà anh ta đã làm với tôi thì sao? Mạnh Hi Tông à? Thật là một cái tên mới mẻ, tôi không còn sợ anh nữa. Anh có biết khi không có anh ở bên, khi còn ở Chiến Hoàng, lúc nào tôi cũng ngóng trông có một ngày có thể giết chết anh không?”“Ngài ấy vừa mới cứu cô đó!” Mộ Tây Đình tức giận quát.“Đó là vì anh ta không muốn lãng phí một tài nguyên như tôi.” Tô Di nhìn Mạnh Hi Tông chằm chằm. “Tôi tuyệt không cảm kích anh ta chút nào!”Sắc mặt Mạnh Hi Tông từ từ sa sầm. Anh đứng lên, bước tới trước mặt Tô Di. Cách một cánh cửa phòng giam. Tô Di không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào anh.“Hóa ra, em lại là cô gái liều lĩnh đến vậy!” Anh lạnh lùng dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng Tô Di vẫn bất giác run rẩy. Cho dù lúc này, anh đang đứng trong song sắt đi nữa thì cô vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ.“Phải!” Cô cười nhạt. “Đáng tiếc, người phải chết trước chính là anh!” Nói xong, cô không thèm nhìn anh thêm một lần, xoay người rời gã cảnh vệ nhìn bầu không khí giữa hai người họ có vẻ căng thẳng thì chỉ biết im lặng. Lúc Tô Di đi ngang qua chỗ họ, họ liền thấy trên mặt cô đong đầy nước mắt, không khỏi ngẩn ra. Nhưng đúng lúc này, Tô Di nhanh tay lướt qua bên hông của một gã cảnh vệ, chớp mắt đã cướp được cây súng lục trong tay hắn. Tuyệt chiêu này là cô học từ Lý Tích Trung, không ngờ hôm nay cũng có dịp dùng căng thẳng đến mức thở hổn hển, hai gã cảnh vệ kinh hãi, lập tức giơ súng lên, chĩa thẳng về phía cô. “Tô tiểu thư, để súng xuống!”Dường như cô không thèm để tâm đến sự uy hiếp của bọn họ, xoay người, nhắm thẳng vào Mạnh Hi Tông. “Tôi muốn tự tay giết chết anh ta!”Đám cảnh vệ luống cuống, nhưng thoạt nhìn cô gái này có vẻ không sợ chết, bọn họ lại không thể nổ súng, phải làm thế nào bây giờ?Mộ Tây Đình tức giận quát một tiếng rồi nhanh chóng đứng chắn trước mặt Mạnh Hi Tông. Mạnh Hi Tông lại gạt cậu ta sang một bên, từ đầu tới cuối, đôi mắt đen láy vẫn nhìn cô chăm chú. Tô Di cũng nhìn anh không chớp mắt, bước từng bước tới gần, gí họng súng lạnh băng vào thẳng trán anh, cứ như thể giữa hai người họ thực sự không tồn tại chấn song sắt ngăn cách.“Tô tiểu thư! Đừng manh động!” Đám cảnh vệ giận dữ hét lên, một tên chạy nhanh ra ngoài, gọi tiếp viện đến trợ đúng lúc này, Mạnh Hi Tông thân thủ nhanh như chớp, một tay thò ra phía ngoài song sắt, bóp chặt lấy cổ Tô Di.“Chết cùng tôi đi!” Anh dễ dàng kéo cô lại gần, khiến khuôn mặt cô áp sát vào chấn song lạnh lẽo. Tô Di vô cùng hoảng sợ, tay cầm súng run rẩy, nhưng lại không dám bóp cảnh vệ còn lại thấy cảnh ấy thì choáng váng, không biết lúc này nên chĩa họng súng vào Tô Di hay Mạnh Hi Tông.“Người của anh ở đâu?” Giọng nói của cô đột nhiên trầm thấp, chỉ đủ để Mạnh Hi Tông có thể nghe được. “Tôi sẽ giúp anh báo tin… Tôi chỉ có thể làm như vậy…”Anh bỗng nhiên chau mày, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người phụ nữ trong tay mình.“Em muốn tôi tin em ư?” Mặt anh kề sát gương mặt cô, tựa hồ muốn cắn vành tai của cô vậy.“Tôi có một điều kiện…” Cảm nhận được bàn tay của anh đang dần nới lỏng, cô há miệng thở dốc, nói với giọng bé như muỗi kêu “… Tự do.”“Giết cô ta đi!” Mộ Tây Đình ở phía sau Mạnh Hi Tông hét lên.“Buông tay! Lập tức buông tay ra ngay!” Có rất nhiều cảnh vệ xông vào, chĩa họng súng lạnh băng về phía ba người mắt đen láy, sâu thẳm của Mạnh Hi Tông nhìn Tô Di chăm chú, cứ như thể muốn nhìn thấu tâm tư cô. Rồi anh nhanh chóng buông tay. Tô Di ngã nhào xuống đất, vừa định đứng lên đã bị đám cảnh vệ đè úp xuống, dẫn ra khỏi khu vực nhà phòng giám sát phía sau, Du Mặc Niên đang đứng chắp tay sau lưng. Anh ta lẳng lặng quan sát toàn bộ quá trình Tô Di và Mạnh Hi Tông gặp nhau, cúi đầu nói với tên thuộc hạ đứng bên “Có thể nghe được bọn họ vừa nói gì không?”Tên cảnh vệ lắc đầu. “Thưa ngài, giọng nói quá nhỏ ạ!”Du Mặc Niên xoay người, rời khỏi phòng giám sát, nói với đám thủ hạ “Giám sát Tô Di 24/24.”“Vâng!”Rời khỏi Du gia, Tô Di bất giác đi tới đầu đường khu trung tâm thành phố, ngước mắt chỉ thấy người xe qua lại như mắc cửi. Không cần nhìn cô cũng biết có người đang theo dõi phía sau lưng mình. Cô chậm rãi bước vào một nhà hàng cao cấp dùng bữa, rồi lại vào khu trung tâm mua sắm, mua rất nhiều quần áo và đồ dùng hằng ngày, còn chọn thêm vài bộ đồ lót và áo khoác của nam giới. Mười giờ đêm, khi đã về đến khách sạn, cô gọi tới số điện thoại của Chiến một phi công lạ nghe điện thoại. Mới nói được vài câu, cô đã bật khóc.“Không thấy Lăng Tranh trở về sao?” Cô hỏi.“Không…” Viên phi công đó cũng chảy nước mắt, nói “Cô có khỏe không?”“Tôi rất khỏe!” Cô nức nở nói “Đại ca Lý Tích Trung có ở đó không?”Lý Tích Trung ở đầu dây bên kia thoáng giật mình. “Tiểu Di, cô có khỏe không?”“Anh yêu à…” Cô òa khóc. “Em rất nhớ anh…”Lý Tích Trung trầm mặc một lát rồi nói “Anh cũng nhớ em!”Cô lau khô dòng nước mắt. “Anh yên tâm, em không sao, chỉ là em mừng quá mà thôi!”“Có chuyện gì mà vui thế?”“Anh đừng hỏi. Anh chỉ cần biết rằng, không một ai có thể chia lìa được chúng ta.”“… Ừ, anh chờ em!”Tô Di tỏ ra vui vẻ, bắt đầu lải nhải về viễn cảnh cuộc sống chung cùng Lý Tích Trung sau này, còn phấn khích kể lại chuyện hôm nay cô đã mua đồ lót cho anh ta như thế nào. Cô và anh ta hàn huyên hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mới bịn rịn ngắt máy. Điện thoại ngừng kết nối, Tô Di ngồi tựa lưng vào thành một ngày một đêm qua, cô không được chợp mắt, lúc này, nằm trên chiếc giường êm ái, toàn thân cô lập tức cảm thấy vô cùng uể oải. Cô nhắm chặt mắt, vùi đầu xuống chiếc gối mềm mại, nhưng lăn qua lăn lại một hồi vẫn không sao ngủ được. Bởi gương mặt của Mạnh Hi Tông không ngừng hiển hiện trong tâm trí với một Lý Tích Trung từng trải, có nhiều kinh nghiệm, không thể nào không hiểu sự bất thường trong cách nói chuyện của cô. Cô nói sau này sẽ “không rời xa” anh ta nữa, đồng nghĩa với việc cô đã thoát khỏi sự khống chế của Mạnh Hi Tông, và có nghĩa là Mạnh Hi Tông đã xảy ra chuyện. Nếu hôm nay, Lý Tích Trung không hiểu được ẩn ý trong đó thì cô cũng sẽ không xen vào chuyện này nữa. Đây chính là biện pháp duy nhất mà cô có thể nghĩ tới, tuy chính cô cũng không biết nó có hữu dụng hay Hi nhẩm đi nhẩm lại cái tên này. Còn ai có thể điên cuồng hơn anh ta đây?Ban ngày, lúc ở trong nhà giam đó, cô giả vờ nổi giận, làm loạn, cố ý che giấu tai mắt của đám người Du Mặc Niên, nghĩ cách cứu Mạnh Hi Tông. Nhưng cô không muốn giúp anh ta không công, cô muốn có tự do. Cô biết bất luận thế nào, cho tới tận lúc này, anh ta vẫn luôn là người nói được làm được. Nhưng người đàn ông kia, rõ ràng đã bị giam trong ngục, rõ ràng đã chẳng còn sức đe dọa nào đối với cô, nhưng khi nghe thấy điều kiện cô đưa ra, anh ta lại chỉ cười cười.“Không được!” vẻ lo lắng tan biến, trong đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh ta thoáng ẩn hiện nét cười. “Em không có tự do!”Nghĩ tới đây, cô liền trùm chăn kín đầu, thở dài thườn thượt. Dùng sự tự do của một người nhỏ bé như cô đổi lấy tính mạng của anh ta đã là quá hời cho anh ta rồi. Cô cứ tưởng anh ta sẽ đáp ứng ngay chứ!Nhưng anh ta lại từ chối sao?Anh ta khiến cô đau khổ, chán nản là vậy, nhưng cô vẫn hao tổn tâm sức, đè nén lửa giận trong lòng, giúp anh ta bí mật thông báo. Typer Candance"Đã chết?!" Ngón tay Thác Bạt Chân buông lỏng, tấu chương cạch một tiếng rơi xuống mặt đất."Dạ." Người hầu gục đầu, giấu đi sự hoảng sợ trên mặt, "Cả nhà toàn bộ đã chết, Tưởng Tam công tử vừa mở mắt thấy tình hình như vậy, người Mạc Bắc thật tàn nhẫn."Nửa ngày Thác Bạt Chân không nói gì, kinh ngạc nhìn ly trà nóng bỏng trên mặt bàn, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng cất lời "Thì ra là thế."Người hầu ngạc nhiên ngẩng đầu, không biết chủ tử nhà hắn đang nói chuyện Bạt Chân hơi chấn động, giọng điệu càng tối nghĩa "Ta bị lừa."Người hầu càng không hiểu, nhưng Thác Bạt Chân chỉ trầm mặc, than nhẹ một tiếng "Không ngờ bị nàng ấy đùa giỡn từ đầu đến cuối, thật muốn tự giết bản thân mình."Lí Vị Ương, hóa ra mọi chuyện là nàng diễn trò, coi trọng Lí Nguyên Hành, ý định bỏ trốn, không cần hắn quản, thực ra đang tính kế hắn, mọi thứ chôn giấu chờ phát động, chỉ chờ tự hắn nhảy vào cạm bẫy. Ngay cả tâm tranh đấu cùng tình cảm ái mộ đều có thể lợi dụng, đúng là không thể không bội trước, hắn thích dạng nữ tử như Lí Trường Nhạc, bề ngoài kiều mị, dáng người thướt tha, hoa lệ như mẫu đơn, nâng tay nhấc chân đều mang phong tình lộng lẫy, nhưng xem nhiều loại phong tình này dần dần cũng thấy mỏi mệt... Hiện giờ ngược lại cảm thấy nữ tử lạnh nhạt thản nhiên càng thêm rung động lòng người. Nhất là chỉ có thể nhìn từ xa, ngược lại làm trái tim hắn muốn lấp thế nào cũng không đầy. Cho nên, Lí Vị Ương, nàng càng giãy giụa ta càng cảm thấy đáng yêu, trên đời này không có nữ nhân sau khi trêu chọc ta còn có thể toàn thân quay về. Nàng đã dám trêu đùa ta, nên chuẩn bị trả giá lớn...Hắn chậm rãi quay mặt đi, nắng sớm ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu đến, làm nửa khuôn mặt hắn ánh lên một tia dữ sáng tinh mơ tin tức đã truyền đến Lí gia, trước hết kinh động đến Lí lão phu nhân, bà vội vàng sai người đi tìm Lí Vị Ương, nha đầu chạy vội đến viện Tam tiểu thư. Bạch Chỉ đang thấp giọng phân phó nha đầu ở hành lang "Tiểu thư hiếm khi ngủ an ổn, làm việc nhẹ nhàng chút." Vừa nói xong, sợ mình làm ẩm ĩ Lí Vị Ương, còn dùng đầu ngón tay vén mành, lén nhìn vào bên trong, đảm bảo Lí Vị Ương không bị tỉnh giấc mới yên đầu báo tin gọi một tiếng Bạch Chỉ tỷ tỷ, Bạch Chỉ quay đầu lại vội giơ ngón tay lên miệng, ý bảo im lặng hạ thấp giọng, sau đó phất tay với người bên cạnh, bọn nha đầu lặng yên gật đầu, nhanh chóng tản đi. Bạch Chỉ cười chào đón "Đây không phải là Thúy Trúc bên người Lão phu nhân sao, sáng sớm đã tới đây chơi rồi?"Thúy Trúc nói nhỏ hai câu bên tai Bạch Chỉ, Bạch Chỉ nhíu mày lập tức đáp "Ta bẩm báo tiểu thư ngay lập tức, cô chờ ở đây một chút."Thúy Trúc gật đầu, "Bạch Chỉ tỷ tỷ nhanh một chút, Lão phu nhân nơi đó đang rất sốt ruột!"Sáng sớm tinh mơ Lí Vị Ương đã bị đánh thức, nghe Bạch Chỉ nói xong không lộ ra vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ phân phó hầu hạ nàng mặc quần áo thường ngày, rửa mặt, thậm chí còn không quên ăn sáng, rồi mới chậm rãi đi đến Hà Hương Hà Hương viện, thấy cả phòng đầy người. Lí Tiêu Nhiên sắc mặt nặng nề ngồi trên cao, Nhị phu nhân, Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư đều chẳng hiểu ra sao, đám nữ quyến hiển nhiên vẫn chưa biết đã phát sinh chuyện gì. Chỉ có Tưởng Nguyệt Lan vừa rồi nghe được tin tức từ chỗ Lí lão phu nhân, sắc mặt nhìn không ra cảm xúc, phảng phất không liên quan gì đến bản bầu không khí tĩnh lặng, bỗng dưng có người ho nhẹ một người ngẩng đầu, ánh mắt chiếu về phía bóng người mảnh mai đứng ở ngoài cửa, sắc mặt khẽ biến. Hạch đào trong tay Lí Tiêu Nhiên đột nhiên rơi xuống đất, lăn đến tận chân Lí Vị Ương. Lí Vị Ương cúi người nhặt hạch đào lên, nắm trong tay, lấy tay áo lau sạch sau đó mới nhẹ nhàng đưa trả Lí Tiêu mặt Lí Tiêu Nhiên không hiểu sao hơi uể oải, nhìn chằm chằm nàng trong khoảnh khắc không nói ra Vị Ương ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, ý cười tràn đầy trong mắt, nhìn mọi người, nhẹ giọng nói "Lão phu nhân, làm sao vậy, vừa sáng tinh mơ vẻ mặt mọi người đã khó coi như vậy."Lí Tiêu Nhiên nhíu mày, đánh giá nàng từ đầu đến thể lần đầu tiên nhận thức nữ nhi này. Trong đầu xẹt qua hình ảnh Lí Vị Ương vừa từ Bình thành trở về, khuôn mặt thanh tú, tính tính dịu dàng, lại không hề chịu thiệt, khi đó ông cho rằng con bé chỉ là nha đầu thứ xuất, tương lai có thể trở thành đá lót đường cho Lí gia, tuy rằng trong lòng có chút áy náy nhưng thật sự bé nhỏ không đáng kể so với lợi ích. Đến sau này Lí Mẫn Phong bị đuổi ra khỏi nhà, Đại phu nhân mất đi, tiếp theo đến Lí Trường Nhạc..., nhưng đây là nội đấu Lí gia, Lí Tiêu Nhiên vẫn chưa cảm thấy Lí Vị Ương có chỗ nào lợi hại. Mà lúc này toàn bộ Tưởng gia chết, tất cả mọi người nói vì người Mạc Bắc sợ Tưởng gia khôi phục, cho nên nghĩ cách xuống tay trừ khử Tưởng gia, nhưng Lí Tiêu Nhiên chung quy cảm thấy không đơn giản như nếu nói có liên quan đến Lí Vị Ương, Lí Tiêu Nhiên lại không trước tuy rằng kiêng kị nha đầu kia, nhưng không tốn thời gian cân nhắc rốt cuộc con bé có chỗ nào hơn người, nhưng giờ khắc này, mới thấy bất thường như vậy."Cả nhà đại cữu cữu con, ngoại trừ con trai thứ ba Tưởng Hoa còn lại tất cả đều bị mưu sát, ngay tại sáng sớm nay." Lí Tiêu Nhiên chậm rãi cất lời, sau đó đám người Nhị phu nhân bên cạnh đều kinh Vị Ương cũng ra vẻ giật mình "Phụ thân, người nói thật ư, không phải là đang nói đùa với Vị Ương đấy chứ? "Ánh mắt Lí Tiêu Nhiên như đao phóng tới, ánh sáng lạnh bao phủ "Chuyện lớn thế này sao có thể đem ra nói đùa."Lí Vị Ương đón nhận ánh mắt sắc bén của ông, bình tĩnh vô cùng thở dài một hơi "Không phải Vị Ương muốn nghi ngờ, nhưng mà ai có thể làm ra loại chuyện này, cả nhà Đại cữu cữu là con nhà tướng, hộ vệ không đếm nổi, người người đều là cao thủ thân qua trăm trận, Vị Ương thật sự không rõ nếu sát thủ có thể đột nhập Tưởng gia như vào chỗ không người, chẳng phải rất hiểu biết Tưởng gia. Huống chi, theo lời phụ thân nói, sát thủ đã giết sạch cả nhà Tưởng gia, vì sao lại để lại Tam công tử? Chẳng lẽ vì trả thù hắn?"Lí lão phu nhân gật đầu "Ta cũng thấy thế, chỉ để lại một mình Tưởng Hoa, rất kì quái."Vẻ mặt Lí Vị Ương lập tức trở nên ngưng trọng, chậm rãi cất lời "Đúng vậy Lão phu nhân, để lại một mình Tam công tử, tất nhiên muốn để Tam công tử nhìn xem kết cục đắc tội đối phương sẽ ra sao. Như vậy, sát thủ đương nhiên là kẻ thù của Tam công tử, hơn nữa chắc chắn có huyết hải thâm cừu. Không biết rốt cuộc Tam công tử đã đắc tội người nào, để rơi vào kết cục cả nhà bị tàn sát."Lí Tiêu Nhiên nghe xong sắc, mặt thả lỏng hơn một phu nhân nói "Tam tiểu thư nói rất có lý, giết toàn gia người ta sạch sẽ, quả thật đáng sợ! Nhất định không phải cầu tài, mà là báo thù! Hy vọng nhà chúng ta không bị liên lụy vào trận báo thù này!" Nói xong, Nhị phu nhân còn chán ghét liếc nhìn Tưởng Nguyệt này nói rất không xuôi tai, thật ra Tưởng Nguyệt Lan không phải trực hệ Tưởng gia, cho dù đối phương muốn báo thù cũng không tìm nàng, nhưng Lí Nhị phu nhân cố tình nói như vậy chính là gây khó dễ. Tưởng Nguyệt Lan coi như không nghe thấy, chỉ cúi đầu suy nghĩ tâm tư Tiêu Nhiên ánh mắt ngưng trọng, môi khẽ nhếch, lửa giận dâng cao "Thực sự là gia môn bất hạnh!" Ông nói như vậy không biết đang nói Tưởng Nguyệt Lan, hay nói Lí Vị Ương. Nhưng biểu hiện của ông, lại thể hiện rõ thái độ, vô cùng không đồng ý chuyện này."Phụ thân," Giọng nói Lí Vị Ương truyền đến, cắt đứt ánh mắt lạnh lùng của ông, "Nữ nhi có chuyện muốn nói."Lí Tiêu Nhiên ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt con bé, ánh mắt đó giống như giếng cổ, bình tĩnh không một gợn sóng, ông mở miệng "Con định nói gì?"Lí Vị Ương cong môi, "Nữ nhi không hiểu chuyện, lại biết hướng gió hiện thời sẽ thay đổi."Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên khẽ biến, nhưng không ngắt lời nàng, vì thế nàng tiếp tục nói "Đại Lịch bị địa chấn, sau đó Mạc Bắc cùng Nam Cương đều rục rịch ngóc đầu, đầu tiên Bệ hạ ra lệnh cho Tưởng Quốc công đang về nửa đường trở lại Nam Cương, lại liên tục gọi Tưởng Húc tiến cung, mọi chuyện đều nói rõ Tưởng gia sắp khôi phục. Nhưng cố tình tại lúc này, Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc đánh bại năm mươi vạn đại quân Mạc Bắc, làm Mạc Bắc từ nay về sau không gượng dậy nổi, giải trừ tình thế nguy hiểm ở phương Bắc, hiện giờ sắp khải hoàn hồi triều, triều đình sẽ thay đổi thật lớn, hơn nữa lúc này Tưởng gia lại sụp đổ..."Lí Lão phu nhân hiển nhiên không đồng ý "Dù sao vẫn còn Tưởng Quốc công ở đây."Lí Vị Ương lộ ra vẻ mặt cười như có như không "Lão phu nhân, Tưởng Quốc công đã lớn tuổi, nếu nói lúc trước Tưởng gia cây cao nhiều lá, có hai con trai tốt, năm cháu trai ngoan tất nhiên tương lai có thể kế thừa uy danh Tưởng gia, hiện giờ thì sao, Tưởng Húc cùng Tưởng Lệ vừa mới về nhà vô cớ chết đi, Tưởng Hải chết thân bại danh liệt, Tưởng Nam bị Bệ hạ xử trảm, Tưởng Thiên không biết tung tích, Tưởng Dương cũng chết trong trận sát hại này, Tưởng gia chỉ còn một mình Tưởng Hoa... Mọi trăm năm đại tộc đều cần vô số anh hùng hào kiệt để chèo chống. Cành lá Tưởng gia đã bị chặt đứt, hiện giờ đến cơ hội cuối cùng cũng đứt đoạn."Lão phu nhân ngẫm nghĩ, thở dài, đúng là như thế. Hai trăm năm tiền triều, đại gia tộc nổi danh nhất là Nhạc thị, chỉ cần nhìn số lượng người trong sách sử là mười hai hộ, hơn một trăm người là biết. Mà trong đó có ba Thừa tướng, bốn nhất phẩm Tướng quân, hai Thượng thư, tám Thị lang, tám người được phong tước, ba người phong hầu, Hoàng hậu một người, Thái tử phi một người, Vương phi hai người, Phò mã bốn người, có thể nói cả nhà tướng lĩnh công hầu, nhân vật lớn trong gia tộc rất nhiều, đức nghiệp công huân được lòng vua, trong lịch sử có thể nói là có một không hai. Tuy nhiên cực thịnh tất sẽ suy bại, hoàng đế Đại Mạt tiền triều vô cùng nghi kị Nhạc thị, thi triển mọi thủ đoạn chèn ép làm Nhạc thị nhanh chóng xuống dốc. Đến những năm cuối tiền triều, gia chủ Nhạc thị Nhạc Mân qua đời, hào môn lúc trước hoa lệ, bất đắc dĩ rời khỏi đài cao. Đại gia tộc như Nhạc thị còn thế, Tưởng gia chỉ là công huân nhà tướng, rễ sâu lá tốt, cây cao bóng cả nhưng không có con cháu ưu tú, toàn bộ dựa vào gia chủ, một khi không có người nối nghiệp, tất sẽ bị xóa tên trong các đại gia tộc ở kinh đến đây bà bỗng dâng lên cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ "Đúng vậy, Tưởng gia sụp đổ, triệt để kết thúc rồi."Lí Vị Ương thấy trên mặt Lí Tiêu Nhiên cùng Lí lão phu nhân đều có vẻ sa sút, nở nụ cười "Mọi người thường nói, hiển quý nhất ngoài Hoàng thất còn có tứ đại gia tộc hưng thịnh. Nổi bật thứ nhất đó là Tưởng gia được phong hầu, thứ hai chính là Lí gia liên tục có hai vị thừa tướng, thứ ba là phủ La Quốc công cha con cầm binh trước sau hai mươi vạn, thứ tư chính là nhà mẹ đẻ thanh quýcủa đương kim Hoàng hậu Tô thị. Lí gia ta mặc dù có hai đời thừa tướng tổ phụ và phụ thân, ở trong triều địa vị hiển quý, phụ thân cũng cực khổ kinh doanh hai mươi năm, nhưng chúng ta vẫn bị Tưỏng gia áp chế, nguyên nhân chính là Tưởng gia nhân tài xuất hiện lớp lớp, sáng chói nổi bật. Nhưng hiện giờ Tưởng gia bị tổn thất nghiêm trọng, sớm đã suy bại, vừa không có quan chức hiển hách, lại không có nhân tài mới xuất hiện, dựa vào cái gì được đứng thứ nhất? Chẳng lẽ Lí thị làm Thừa tướng còn kém Tưởng thị sao?"Vừa dứt lời, mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau, không dám nói phu nhân nhất thời nghẹn lời, không ngờ Lí Vị Ương lại nói vậy, không nhắc đến chuyện khác, Tưởng gia dù sao cũng là nhạc phụ của Lí Tiêu Nhiên, chỉ riêng vẻ mặt thản nhiên thoải mái của Lí Vị Ương đã có thể coi là ngỗ nghịch lớn mật, nhưng nhìn lại sắc mặt Lí Tiêu Nhiên thậm chí xuất hiện hưng phấn mờ ẩn, vì thế không biết nên mắng hay để con bé tiếp tục nói của Lí Vị Ương thật ra là suy nghĩ trong lòng của mọi người Lí gia, nhưng không ai dám nói, sợ sẽ bị coi là kẻ bỏ đá xuống giếng, bụng dạ khó lường, thế mà Lí Vị Ương lại không hề băn khoăn cất lời!Lí Vị Ương ngẩng mặt cười, giọng nói vang vọng như chim hoàng anh trong cốc "Tưởng gia suy sụp, La thị lại có quan hệ thân thiết với chúng ta, Tô thị đã sớm suy bại, trong triều bây giờ là thiên hạ của Lí thị, phụ thân hẳn nên vui sướng mới phải!"_______________________________________Typer Tiểu Hồng NhiThái độ của nàng nhìn qua hòa ái, nhưng khí thế bức người, không cho kẻ khác chất vấn, phản mắt mọi người nhất tề quét về phía Lí Tiêu Nhiên, lặng im chờ ngày Lí Tiêu Nhiên vẫn không nói được một chữ, ông nhìn Lí Vị Ương. Thấy trong đôi mắt như giếng cổ kia thần thái bức người, tóc đen phiếm ra ánh sáng như ngọc —— đứa nhỏ này, hoá ra trong chớp mắt, lại có thể tỏa ra lực lượng như vậy, mạnh mẽ làm người khác nói không lên lời. Ông càng nghi ngờ, con bé càng làm ông cảm thấy khó hiểu. Lúc trước chỉ nghĩ con bé liều lĩnh lao về phía trước, nhưng cẩn thận ngẫm lại, con bé trí tuệ hơn người, sao có thể lỗ mãng như vậy? Có thể đang dương đông kích tây, làm người khác rối loạn, đoán không được ý đồ. Hiện giờ, ông mới xác định, cái chết của Tưởng gia, con bé nhất định đã định liệu trước từ lâu, hơn nữa còn vui vẻ chờ đợi người ta máu chảy thành Vị Ương hơi cúi mi, lại bổ xung "Theo lý thuyết, dù sao Tưởng gia cũng là nhà bên ngoại của Vị Ương, hơn nữa nhân duyên cha mẹ là nhờ có bọn họ, vốn không đến phiên nữ nhi nói lời này. Nhưng mọi chuyện đều phải cân nhắc lợi hại, cho dù mẫu thân vốn xuất thân từ Tưởng gia, nhưng đã gả vào Lí thị, nhất phẩm cáo mệnh trên người mẫu thân là nhờ vào phụ thân, tương lai sau trăm tuổi dù thế nào cũng không táng ở phần mộ Tưởng gia. Cho nên, mọi người trong phòng đều phải suy nghĩ cho ích lợi Lí thị. Tưởng thị hưng thịnh, chắc chắn Lí thị phải suy sút, Tưởng thị vong, thì đến lúc Lí thị hùng trấn! Mẫu thân nghĩ thế nào?"Tưởng Nguyệt Lan nhìn Lí Vị Ương, cười nghiêm nghị nói với Lí Tiêu Nhiên "Lão gia, Vị Ương nói rất đúng, Tưởng gia chết rất có ý nghĩa." Từ nay về sau, nàng không bao giờ bị quản chế bởi Tưởng gia, có thể sống những ngày vì bản thân mình!Lí Tiêu Nhiên không ngờ Tưởng Nguyệt Lan nói vậy, sửng sốt, sắc mặt chậm rãi biến hóa. Đúng là vậy, Tưởng gia ỷ vào binh quyền trong tay Tưởng Quốc Công, trong triều chèn ép ông khắp nơi, thậm chí ở nhà cũng phải nghe lời phu nhân, hiện giờ Tưởng gia xem như hoàn toàn sụp đổ, phủ La Quốc Công bởi vì có quan hệ với Thất hoàng tử, luôn cố gắng mượn sức mình, mặt khác Tô thị nhà mẹ đẻ Hoàng hậu... Hoàng hậu đang bệnh nặng quấn thân, chỉ chờ chết đi, Tô thị cũng không gây được sóng gió gì, còn ai dám chống lại ông trong triều? Mọi quan văn đều là người của ông —— Lí Tiêu Nhiên nghĩ vậy, khóe miệng bất giác hiện ra một tia đắc sai, người Tưởng gia chết như thế nào không quan trọng, quan trọng là sau khi bọn họ chết sẽ mang đến càng nhiều ưu việt cho Lí phu nhân thở dài một hơi "Nhưng chung quy vẫn phải đi phúng viếng."Phúng viếng tất nhiên không thể tránh né, Lí Vị Ương cũng không cự tuyệt, chỉ mỉm cười không nói thêm lời nhanh, Lí Vị Ương trở lại viện của mình thay xiêm y màu trắng, tự mình đến Tưởng gia phúng viếng với Lí lão phu nhân, chuyện này lớn như vậy, hiện giờ toàn bộ Kinh đô đều đã biết, tuy rằng Tưởng gia đã sụp đổ màThái tử vẫn tự mình dẫn Trắc phi Tưởng Lan đến trấn giữ Tưởng gia, hơn nữa thỉnh cầu Hoàng đế hạ ý chỉ nghiêm trị hung thủ, cho nên mọi nhà đều đến phúng viếng tang lễ cho đủ lễ nhà chết hết, chỉ còn lại Tam công tử, chậc chậc, thật là ý vị sâu Tưởng gia, thấy khắp nơi bao phủ bởi màu trắng làm lòng người sợ hãi, bận rộn từ trong ra ngoài không phải tôi tớ Tưởng gia, mà là hạ nhận Thái tử sai đến để chuẩn bị tang sự. Thủ vệ nghe nói đây là xe ngựa Lí phủ, vẻ mặt thay đổi, cao giọng nói "Chờ đây, ta đi báo chủ tử một tiếng!"Ầm, cửa lớn đóng gia Lí gia hoảng hốt, không ngờ bọn họ dám để Lí phủ chờ ngoài cửa, thật quá vô lễ! Thể diện của Lí lão phu nhân để chỗ nào? Hơn nữa, cho dù muốn thông báo, trước hết cũng phải mời người Lí gia vào ngồi, sao có thể để nữ quyến cứ chờ ngoài cửa như vậy, đây là thái độ quản gia lo sợ bất an bước lên báo cáo lại, Lí lão phu nhân trầm mặt. Lần này, Tưởng Lan lấy lí do thân thể không khỏe để lảng tránh, Nhị phu nhân lại tha thiết trông mong xem náo nhiệt, bà vội nói "Tưởng gia thật là không biết điều!"Sắc mặt Lí lão phu nhân trở nên vô cùng khó coi, quản gia hơi bất an, không dám Vị Ương lại yên tĩnh điềm đạm, không hề giận dữ, chỉ thản nhiên cất lời "Lão phu nhân, chúng ta đến phúng viếng theo lễ tiết lại bị Tưởng gia ngăn ngoài cửa không cho vào, đây là bọn họ vô lễ trước, cho dù chúng ta lập tức trở về, cũng không ai dám nói chúng ta không phải."Lí quản gia khẽ cúi đầu, Tam tiểu thư trước giờ bình thản, hôm nay lại mạnh mẽ như lão phu nhân thở dài "Hiện giờ mặc dù Tưởng gia đã suy sụp, nhưng vẫn còn Tưởng thứ phi, nàng ta sắp trở thành Thái tử phi, tội gì kết thù vì việc không đâu? Chờ một chút đi."Chỉ sợ chức vị Thái tử phi không đến phiên nàng ta, trong lòng Lí Vị Ương nghĩ vậy, ngoài mặt lại không biểu hiện gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua cửa Tưởng gia, thản nhiên nói "Lão phu nhân nói phải."Cửa lớn vẫn mở rộng, nhưng phải chờ một lúc lâu mới được vào. Hiện giờ người phụ trách toàn quyền xử lí tang sự là Chu quản gia phủ Thái tử, hắn cố ý mời Lí lão phu nhân đến phòng chính, dâng trà, giọng điệu Chu quản gia vô cùng bình tĩnh "Lí lão phu nhân, Tưởng phi nương nương tuy rằng trở về chủ trì tang sự, nhưng dù sao bận rộn khắp nơi, thật sự không săn sóc chỗ ngài, sợ là để lão phu nhân đến không một chuyến rồi." Trong giọng nói có ý đuổi đến cửa ít nhất cũng phải đến linh đường dâng một nén nhang, bằng không chẳng khác gì không đến. Rốt cuộc Tưởng Lan có ý gì? Cố tình gây khó dễ cho Lí gia? Sắc mặt Lí lão phu nhân quả thật khó coi đến tột cùng, Tưởng gia nhà nàng ta chết sạch liên quan gì đến người khác, là chính bọn họ đắc tội hoàng tử Mạc Bắc dẫn đến thảm họa diệt môn, Lí gia nể tình quan hệ thông gia cố ý đến cửa phúng viếng, lại trước mặt vô số tấn khách bị ngăn ngoài cửa, hơn nữa ngay cả linh đường cũng không được đi, Tưởng Lan chẳng khác nào đánh vào thể diện Lí gia!Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh, ngoài mặt không thể hiện gì, Tưởng gia gặp kiếp nạn như thế, bề ngoài là Lí Vị Ương nàng trợ giúp, nhưng thực ra chung quy do Tưởng Hoa gieo gió gặt bão, nếu không phải hắn thông đồng với dị quốc trước hà cớ gì đến mức này? Hiện giờ Tưởng Lan giận cá chém thớt đến Lí gia, quả thực vừa đáng buồn lại buồn cười. Dù sao nói đi phải nói lại, nàng vốn không có ý đến phúng viếng, chỉ đi cùng với lão phu nhân một chuyến, nàng không nhàm chán đến mức muốn xem vẻ nghèo túng của Tưởng gia!Nàng thản nhiên nói "Lão phu nhân, chúng ta vẫn về đi thôi, làm gì đến mức không được hoan nghênh như thế này!"Sắc mặt Lí lão phu nhân hơi dịu đi, lạnh lùng nói "Lễ vật để lại, chúng ta trở về!" Người Lí gia vừa mới đứng lên, đột nhiên nghe thấy tiếng cười cực kì châm chọc. Mafia Cảng. Bên phía Mori Ougai cũng nhận được tin báo có một nhóm siêu năng lực gia xuất hiện đánh úp nhóm của Akutagawa. Ông mỉm cười, đẩy tập tài liệu lên trước mắt, thoải mái nói "Chuyện là như vậy đó, Chuuya - kun. Ta hy vọng cậu có thể chấm dứt việc này." "Tôi đã hiểu, boss." Nakahara Chuuya quỳ một chân xuống, bỏ mũ của mình ôm trước ngực tỏ lòng thành kính của mình với boss. Sau đó hắn tiến lên nhận lấy tập tài liệu rồi rời khỏi phòng. Sau khi Nakahara rời đi, một cô bé nhỏ tóc màu vàng óng cùng cặp mắt màu xanh dương to tròn xuất hiện, kéo tay áo Mori Ougai và hỏi "Nè Rintarou, tôi muốn ăn bánh ngọt!" "Ôi chao! Elise - chan thật đáng yêu nha, chúng ta mau đi thử mấy bộ váy mới mà ta mua thôi nào! Lúc đó em sẽ rất đáng yêu đó!!" Vẻ ngoài uy nghi oai phong tràn đầy tác phong của một boss mafia giờ lúc này mất sạch, chỉ còn lại hình ảnh của một vị biến thái lớn tuổi thích trẻ con mà thôi. "Không cần! Rintarou là đồ biến thái, ta không thèm mặc đâu!!" Elise khó chịu, phồng má trừng mắt phản kháng, nắm tay đấm vào người của Mori nhưng có vẻ lực đạo khá nhẹ. Mori Ougai hoàn toàn không để tâm tới việc này, mắt híp lại giãn ra vui vẻ, nở nụ cười như biến thái. Nếu Miyano ở đây, có lẽ cô sẽ suy xét lại việc nên nghỉ việc và chạy đi làm ở nơi khác. Boss thế này mất quan điểm quá. . Nakahara Chuuya khá bất ngờ khi nghe cấp dưới của hắn có mặt trong cuộc loạn chiến này. Trong lòng có phần bất mãn, khó chịu, một nhân viên hậu cần như Miyano chạy lông bông ra đó làm gì? Hiến mạng cho địch sao? Miyano tuy rằng thông minh cùng kỹ thuật dùng súng tài năng có thể bù lại được chút cho việc bản thân không có siêu năng lực và vẫn có thể ngang hàng với Akutagawa. Tuy nhiên nó chẳng có nghĩa lý gì nếu địch nhân trực tiếp dùng siêu năng lực giã nát cô ta, lúc đó thì bắn súng giỏi hay là thông minh cũng chỉ phù du. "Các ngươi tiếp tục di chuyển tới đi, ta đi trước." Chuuya lấy ra chiếc xe moto của mình, ngồi lên và trực tiếp phóng nhanh về phía trước. Kết hợp cùng với năng lực thao túng trọng lực của dị năng Lệ Sầu Hoen Ố, tốc độ của hắn hoàn toàn có thể xứng danh với bốn từ tốc độ bàn thờ, một tốc độ đủ để khiến người thường có thể nhanh chóng lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân, xuống đất nằm cho quen và làm thân với những người khác. Ai cũng biết trong các cán bộ cấp cao của Mafia Cảng, cán bộ đối tốt nhất với thuộc hạ chính là Nakahara - san, sau đó là Ozaki - san, Dazai - san và A - san họ đang phân vân không biết nên để ai xếp cuối vì ai cũng đáng . Nakahara - san coi trọng cấp dưới của mình như vậy, Miyano lại là trực thuộc và rất được ngài ấy vừa lòng vậy nên hiện tại nếu cấp dưới bản thân ưng ý nhất gặp nguy hiểm và có khả năng bay đầu bất cứ lúc nào, ngài ấy sao có thể ngồi yên. Nghĩ vậy đám thuộc hạ khác gật đầu, tự cho mình đoán đúng, vui vẻ với kết quả này, phi xe nhanh tới nơi xảy ra tranh đấu để hóng hỗ hớt trợ Nakahara cán bộ và Miyano - san.

bỏ đá xuống giếng