Kẹo Ngọt Kim Cương. Chương 10. Kẹo Ngọt Kim Cương Chương 10: 10: Nếm Viên Kẹo Thứ Mười - Mãnh Liệt. Chương trước Chương tiếp . Vì bị cảm nên Chu Khâm Nghiêu tan làm sớm, mới vừa vào đến đầu ngõ đã thấy Đường Du đứng chờ ở cổng nhà anh. Game Kim Cương Kẹo Ngọt - Game Vui Nhộn Online Game Kim Cương Kẹo Ngọt - Game Vui Nhộn Online! No Result . View All Result . Thứ Bảy, Tháng Tám 20, 2022. Login; Trang chủ; Game Online; Mobile; Review; Sổ Mơ; Game đổi thưởng Kẹo Ngọt Kim Cương FULL - (Chương 47) - Tác giả Tô Tiền Tiền Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Kẹo Ngọt Kim Cương Chương 1: Nếm Viên Kẹo Thứ Nhất - Tay Chơi Lão Luyện. Màu Nền Màu Chữ: Font Chữ: Cỡ Chữ: Kiểu Màu: Đóng Reset: Ở hai bên đường Cây Hòe, lá ngô đồng rơi đầy đất, mùa thu lặng lẽ đến, gió nhẹ nhàng thổi làm lá cây trên đất bay lên, rồi lại Kẹo Ngọt Kim Cương audio, Mới Cập Nhật: Chương 0, Tác giả: Tô Tiền Tiền,Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sủng, Đô Thị, Truyện Khác,Giới thiệu:,Hai năm trước Chu Khâm Nghiêu tới ngõ Cây Hòe, thuê một căn phòng ở đây.,Hút bao thu Trò chơi kim cương kẹo ngọt, cách chơi và các mức độ Game kim cương kẹogồm một giao diện trò chơi với các viên kẹo khác nhau sắp xếp theo thuật toán để đảm bảo người chơi có thể phá giải. Với trò chơi này, bạn cầnphải kết hợp sự nhanh nhạy của đôi mắt và đôi tay để có thể chọn nước đi mang đến số điểm cao. ETfW. Giới thiệu Editor Trảm Phong Team Công tử nhà giàu chán nản lưu lạc x Đóa hoa nhỏ trong nhà kính kiên cường Đại gia kim cương mới nổi x Nữ nghệ sĩ đàn cello Văn án 1 Hai năm trước Chu Khâm Nghiêu tới ngõ Cây Hòe, thuê một căn phòng ở đây. Hút bao thuốc mười tệ, lái chiếc mô-tô cũ, không có hứng thú với tiền và phụ nữ, là một người không có đam mê khao khát gì. Về sau, ở con đường đối diện ngõ nhỏ có một cô gái chơi đàn cello chuyển đến. Chu Khâm Nghiêu sống lại. Văn án 2 Hội chị em nhà giàu quyền quý đều cười nhạo Đường Du, ma xui quỷ khiến lại đi yêu một anh chàng nghèo không rõ lai lịch, thậm chí vì anh ta mà không ngại trở mặt với gia đình. Trước những lời đồn đại đó, Đường Du chỉ cười nhạt không một lời giải thích. Sau này, tại buổi đấu giá đá quý ở Anh, ông trùm kim cương Chu Khâm Nghiêu dùng vài trăm triệu nhân dân tệ đổi lấy viên kim cương hồng trứng bồ câu quý hiếm trên thế giới, lập kỷ lục đấu giá kim cương toàn cầu. Phóng viên hỏi anh là để sưu tầm hay mang tặng. Chu Khâm Nghiêu đáp “Để cầu hôn bé ngoan của tôi.” Qua ngày hôm sau, Ai là bé ngoan của ông trùm trở thành đề tài được bàn tán sôi nổi. Sau đó, tại một buổi hòa nhạc, mọi người phát hiện viên kim cương này nằm trên ngón áp út của nghệ sĩ cello Đường Du. Dưới ánh đèn, viên kim cương màu hồng thiếu nữ tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, khiến mọi người lóa mắt. Hội chị em nhà giàu quyền quý ??? ******** Chu Khâm Nghiêu Tôi có tiền/ có sắc/ có cơ bụng tám múi/ còn có một núi kim cương. Đường Du Tôi có Chu Khâm Nghiêu 🙂 Tag Tình yêu duy nhất, thiên chi kiêu tử, sảng văn nhẹ nhàng. Một câu tóm tắt Kim cương và anh, đều là của em. Kim Cuong Keo Ngot apk Updated OnMay 11, 2015App Updated OnMay 11, 2015App Similar Apps Download Apk This apk is safe to download from this mirror and free of any virus. This apk is safe to download Check Previous Versions Get listed on ApkmonkSubmit App App Download Last UpdatedMay 11, 2015 Apk Size 14M App byVnMoDev CategoryFree Puzzle App Content RatingEveryone Support Android VersionAndroid 10 and above App Get it onGoogle Play Kim Cuong Keo Ngot apk content rating is Everyone and can be downloaded and installed on android devices supporting 10 api and above. prevent processor from sleeping or screen from dimming open network sockets read only access to phone state access information about networks access precise location view more Cửa sổ xe Rolls-Royce rất tối, cộng thêm trời đã khuya, nhìn từ bên ngoài cũng không thấy người trong dù anh vô cùng mong ngóng gương mặt đối diện, nhưng một lời đã hứa hẹn với cha mẹ vợ, người đàn ông nào giữ được lời hứa mới có thể bảo đảm được tương lai sau Khâm Nghiêu cười khẽ, ấn điều khiển rèm xe, dời tầm mắt từ trên mặt Đường Du đi, sau đó nhỏ giọng nói "Đi thôi."Tiểu Lục "Vâng."Anh theo dõi không nói một lời, vừa rồi bỏ đi cũng không nói tiếng nào khiến Đường Du hết sức khó chịu."...!Sao có thể có người như vậy."Trình Huyền bước tới hỏi cô chuyện gì, Đường Du mang chuyện từ đầu đến đuôi kể cho cô ấy, Trình Huyền sửng sốt hồi lâu, khẽ hỏi"Hữu Hữu, cậu sẽ không bị viên đạn đại bác bọc đường của vị tổng tài bá đạo này oanh tạc đến nỗi quên đi anh Nghiêu chứ?"Mắt hạnh của Đường Du lập tức trợn tròn "Làm sao có thể."Cô thấy nhói lòng, có một chút phấn khích xen lẫn hụt tám tháng, Chu Khâm Nghiêu vẫn không có tin tức, cũng không biết khi nào anh mới trở dài chán nản, cô đưa túi thỏ trên tay cho Trình Huyền - "Cậu cầm đi, tặng cho cậu đó."Trình Huyền sửng sốt một chút "Tổng tài bá đạo gắp thỏ cho cậu vất vả lắm nhỉ? Cậu không giữ lại một con à?"Đường Du lắc đầu, nhìn về phía xa, trong mắt hiện lên chút mất mát "...!Cũng không phải anh ấy giúp mình gắp."Trình Huyền "..."-Bên này, các hoạt động chuẩn bị cho thương hiệu mới của Chu Khâm Nghiêu đang diễn ra hừng hực khí thế, mọi thứ đang diễn ra trong bí giúp anh tạo đà, Chu Ngạn đặc biệt tìm đến một công ty quảng cáo nào đó, viết một bài báo PR mang giọng điệu đầy máu chó* phao tin với tiêu đề là "Đại chiến tranh đoạt sản nghiệp giữa thái tử nhà họ Chu và bà hai", bài báo viết về Ngô Mộng một cách sinh động, làm sao từ người thứ ba lên chức, phá hoại gia sản, Chu Trạm đã lật ngược tình thế và biến suy tàn thành kỳ tích như thế nào.*Cẩu huyết = Máu chó ý chỉ những tình tiết gây ức chế cho người đọc/ người bài báo PR đã làm rõ hết tất cả, thu hút sự bàn luận và chú ý lớn trên căm ghét của mọi người đối với MOON đã chuyển thành sự đồng cảm và chửi rủa kẻ thứ ba, sau đó thành công chuyển thành sự kỳ vọng và ngưỡng mộ đối với bản thân Chu từ ngữ được sử dụng trong bài báo này vô cùng cường điệu, chỉ qua một đêm, cả đám thiếu nữ ở Hà Thành đều biết có một người trẻ tuổi kim cương vương lão ngũ* tên Chu Trạm.*Kim cương vương lão ngũ từ dùng để chỉ những người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí tiền, trai, độc thân, vấn cao khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh, mình trong những người bình thường, tránh những thị đầu, Chu Khâm Nghiêu phản đối hành động của Chu Ngạn, dù thế nào thì nói chuyện xấu trong nhà ra bên ngoài cũng là việc không tốt, loại thủ đoạn này là điều mà Ngô Mộng hay Chu Ngạn nói với anh rằng đây là gậy ông đập lưng ông. Chu Khâm Nghiêu biết anh ấy có biện pháp, cho nên cũng không thèm hỏi đến nhiên, sau khi bài báo PR này xuất hiện, Ngô Mộng đã bị ảnh hưởng rất nhiều, khi ra ngoài phải đeo kính râm, các bà vợ nhà giàu cũng không còn quan tâm đến bà ta lòng bà ta buồn bực xấu hổ vô cùng, vốn bị đuổi ra khỏi công ty cũng đã mất mặt rồi, thế nhưng bà ta đều nói với bên ngoài là chỉ hỗ trợ thay mặt quản lý công ty, khi công ty xảy ra vấn đề bà ta còn đẩy một phó giám đốc ra, nói rằng người đó không giám sát người luôn cho rằng bà ta là bà hai cực khổ của nhà họ Chu, không ngờ tới nhà giàu lại có một màn kịch lớn máu chó như một buổi tối nọ, Chu Khâm Nghiêu nhận được một cuộc điện thoại từ Ngô Mộng, bà ta dùng giọng điệu chướng tai yêu cầu anh về nhà, nhanh chóng giải thích về bài báo PR khéo, không bao lâu nữa thương hiệu mới của Chu Khâm Nghiêu cũng sẽ được ra mắt, anh vốn dĩ muốn trở về một chuyến, nhanh chóng dứt khoát thỏa mãn tâm nguyện của bà ta, trở về biệt thự của nhà họ gần ba năm Chu Khâm Nghiêu không trở lại nơi này, kỷ niệm quá khứ cũng đã bị xóa sạch bởi những chuyện không vui, đối với ngôi nhà này hoàn toàn cảm thấy xa là sau khi bị Ngô Mộng chiếm cứ, anh càng thêm chán Chu Khâm Nghiêu trở lại, Chu Trạch Lâm và Ngô Mộng đang ăn Trạch Lâm đã lâu không gặp con trai, thoáng chốc gặp nhau hai người chẳng nói nên lời, lần trước cãi vã tức giận tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại trở về không có ai nhắc lại chuyện Khâm Nghiêu ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt thờ ơ thả một tập tài liệu xuống bàn."Tôi rất ký vào hợp đồng này xong tôi sẽ đi ngay."Anh nói lời này với Chu Trạch Lâm, nhưng Ngô Mộng chủ động đi tới cầm lên xem với vẻ nghi ngờ.【Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần】Trong hợp đồng, 63% cổ phần ở công ty của Chu Trạch Lâm được tự động chuyển nhượng cho Chu Khâm Nghiêu, Chu Khâm Nghiêu sẽ lấy giá cổ phiếu hiện tại quy ra thành tiền mặt trả lại cho Chu Trạch Mộng sửng sốt một hồi rồi mới phản ứng lại "Cậu có ý gì?"Chu Khâm Nghiêu "Tôi có ý gì bà còn không biết sao?"Sắc mặt Ngô Mộng tái nhợt "Cậu..."Tại thời điểm này cổ phiếu của Chu thị không đáng giá một đồng, Chu Khâm Nghiêu mua hết tất cả cổ phần, dù sau này công ty có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì nửa đồng cũng sẽ không đến lượt Chu Trạch Lâm, nói cách khác -Nửa xu cũng không đến lượt Ngô Mộng và Chu thực sự sẽ là công ty của Chu Khâm Nghiêu.“Tôi phản đối!” Ngô Mộng hoàn toàn không đồng ý “Lão Chu, anh xem con trai cả của anh làm sao vậy, ngay cả chút canh cặn cũng không để lại cho mẹ con em à?Chu Trạch Lâm không nói ngâm một lúc, ông ngẩng đầu lên, nói với giọng thương lượng"Hay là, để lại một phần nhỏ cho Chu Thụy?"Chu Khâm Nghiêu nhìn ba mình, tinh thần đã không còn tốt như lúc trước, sau đó nhớ tới ánh mắt sợ hãi của đứa trẻ hai tuổi mà anh nhìn thấy trong bệnh viện ngày hôm đó, trong lòng chợt nổi lên một chút ưu cũng chỉ là một chút, không hề ngập tràn.“Được.” Anh đồng ý dứt khoát, “Số lẻ cho thằng bé.”“Số lẻ?” Ngô Mộng không thể tin được “3%? … Chu Trạm, cậu đừng ức hiếp người quá đáng!“Chê ít?” Giọng nói của Chu Khâm Nghiêu lạnh lùng, ngẩng đầu lên, nhìn bà ta bằng đôi mắt tối đen “Vậy thì tôi có thể thu hồi lại.”Ngô Mộng "..."Bà ta còn đang định bụng lựa lời để phản bác, Chu Trạch Lâm đã bắt đầu cầm bút ký lòng bà ta lạnh lẽo trong chốc lát, biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác, vẻ mặt cứng đờ vũng vẫy mấy cái, cuối cùng không cam lòng mà nhận lấy 3% vẫn không quên giễu cợt "Vậy thì chúc cậu thuận buồm xuôi gió".Chu Khâm Nghiêu "Tôi thuận hay không thuận cũng không cần bà lo."Ánh mắt hai người giao nhau, im ắng nhưng ẩn chứa biết bao gươm cùng, Chu Khâm Nghiêu thành công chuyển nhượng công ty sang tên của Thụy sở hữu 3% cổ phần, nếu quãng đời còn lại Ngô Mộng không còn bày trò gây rắc rối, thì với 3% cổ phần của con trai mình bà ta cũng có thể an ổn sống qua xong tất cả những việc này, Chu Khâm Nghiêu bắt đầu bước tiếp theo trước khi ra mắt sản phẩm, tìm đại sứ thương sứ thương hiệu mà trước đây MOON đang đàm phán là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Tưởng Định, nhưng sau khi sự việc đó xảy ra, đừng nói là Tưởng Định, thậm chí một số ngôi sao đang ký hợp đồng lúc đó cũng đề nghị hủy bỏ hợp đồng và bồi giờ anh tung ra nhãn hiệu mới, hiệu quả thị trường còn chưa biết, Chu Ngạn đã thử gặp vài người nổi tiếng nhưng đối phương cũng không dám tùy tiện thử khi cân nhắc kỹ lưỡng, Chu Khâm Nghiêu quyết định tự mình đi tìm Tưởng cần anh ấy có thể đồng ý tiếp tục làm đại sứ thương hiệu mới, nhất định sẽ hướng sự chú ý của công chúng đến chất lượng của sản phẩm gặp gỡ với Tưởng Định được hẹn vào cuối tuần, ngôi sao điện ảnh lớn bận rộn nhiều việc, chỉ có buổi chiều chủ nhật mới rảnh rỗi dành ra một giờ để gặp lý của Chu Khâm Nghiêu giúp họ hẹn gặp ở một quán cà cà phê này nằm ở trung tâm thành phố, điều kiện rất tốt, tất cả khách đến đều là những người có chút thân lý đặt hẹn ở một gian ghế khép kín trên tầng hai, tính riêng tư rất tốt, Chu Khâm Nghiêu là người đến trước, ngồi ở tầng hai một lúc thì Tưởng Định mới bận rộn mệt mỏi, cả người đeo kính râm, mang khẩu trang đi ấy thản nhiên ngồi xuống, nói xin lỗi "Xin lỗi Chu tổng, tôi đến muộn năm phút."Chu Khâm Nghiêu cười nhẹ "Không sao."Anh vừa dứt lời, Tưởng Định đã ngớ ra, sau đó ngẩng đầu lên tháo kính râm ngừng hồi lâu mới có vẻ giống như đã định thần lại "Tại sao lại là anh...?"“Ừ.” Nếu Chu Khâm Nghiêu đã quyết định đích thân đến tìm anh ấy thì cũng đoán được việc thân phận sẽ lộ ra ánh sáng “Là tôi.”Tưởng Định kinh ngạc không thôi "Anh không phải..."Chu Khâm Nghiêu không thể làm gì khác hơn là đơn giản nói chuyện ước định giữa mình và mẹ vợ cho anh ấy, cuối cùng nói"Hiện tại nhãn hiệu mới còn chưa ra mắt, bên phía Hữu Hữu mong anh có thể tạm thời giúp tôi giữ bí mật."Nghe xong câu chuyện, Tưởng Định dường như đã phải bình tĩnh thật lâu mới mỉm cười"Tôi còn nói hèn gì dì Phương khăng khăng bắt tôi đồng ý làm đại sứ thương hiệu của công ty cậu, công ty của mình bà ấy cũng chưa để tâm đến thế, hóa ra là dính líu đến mối quan hệ này."Chu Khâm Nghiêu cũng biết trong chuyện này mẹ vợ làm trung gian không ít, cười khẽ "Vậy anh có đồng ý không?"Tưởng Định nhấp một ngụm cà phê, suy nghĩ một hồi "Tôi đồng ý cũng vô cáo dù sao cũng phải có một người hợp tác quay cùng mới được."Thật ra câu nói này của anh ấy là sự thật, nhưng chuyện của MOON vừa mới trôi qua không lâu, đừng nói là tuyến một, mấy nữ nghệ sĩ tuyến hai mà Chu Ngạn liên hệ gần đây đều đã trốn đi thật xa, thật không dám nhận làm đại sứ thương hiệu của nhà họ Khâm Nghiêu hỏi Tưởng Định "Anh có thể đề xuất người nào không?"Tưởng Định rất lâu không lên Khâm Nghiêu nhận ra anh ấy đang ngơ ngác nhìn vào một nơi nào đó, vì vậy theo tầm mắt của anh ấy nhìn sang —Dưới lầu truyền đến một chuỗi tiếng ồn ào rất nhỏ, hình như là xảy ra chuyện gì đó không Khâm Nghiêu vừa nhìn sang đã sững Huyền mặc quần áo của nhân viên phục vụ ở đây, trên tay cầm một cái khay, không biết đã phạm lỗi gì mà xảy ra tranh chấp với một khách dĩ Trình Huyền chưa nói lời nào nhưng người đàn ông kia đã chửi đến sướng miệng, cô ấy cũng không phải người tốt tính, tức thì sẽ không cam chịu như thấy tranh chấp sắp leo thang, chiếc ghế trước mặt Chu Khâm Nghiêu phát ra tiếng cọ xát chói tai với mặt đầu nhìn lại, Tưởng Định mặt tối sầm để lại một câu "Chuyện hôm nay cứ vậy trước đã, trở về tôi sẽ báo cho anh sau."Lập tức vội vàng rời khỏi băng Khâm Nghiêu định đi theo sau, nhưng thân phận của anh cũng đặc biệt, đành phải từ lầu hai quan sát tình hình bên khách đang định giơ tay đánh Trình Huyền, Tưởng Định vừa đi xuống lầu đã đứng bên người bắt lấy tay hắn ta "Làm ồn đủ chưa."Anh ấy nói xong cũng nhìn về phía Trình mặt Trình Huyền hơi ngẩn ra, nhanh chóng ngậm miệng lại, còn chột dạ cúi thấp đầu khách kia nhìn thấy Tưởng Định, biết rõ đây là nam diễn viên quốc dân không dễ chọc vào, gây chuyện không khéo chính là đưa đầu cho đám fan hâm mộ bên cạnh anh ấy làm thịt, ngượng ngùng thu tay “Xem như tao xui xẻo."Quăng xấp tiền lên bàn, hắn ta tức giận bỏ Định cũng không có ý muốn truy cứu, mang sắc mặt vô cùng khó chịu đưa Trình Huyền trực tiếp rời đi từ tầng Khâm Nghiêu nhìn được vỏn vẹn chút ánh mắt trao đổi giữa bọn họ đã tinh tế nhận thấy được manh mối, dừng lại một lát, dường như anh nghĩ ra điều gì đó, kẹp điếu thuốc trong tay, trong mắt hơi hiện lên nụ cười chắc sang lại Âu phục, anh thanh toán hóa đơn rồi đi xuống cầu thang, quán cà phê không có bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Tiểu Lục đậu xe ở lối vào quán cà phê đợi Khâm Nghiêu đang định đẩy cửa chính ra, thì vừa vặn có người bước vào đối diện với anh, là một cô đang nói chuyện điện thoại, cúi đầu không để ý đến chỗ của Chu Khâm Khâm Nghiêu liếc mắt đã nhận ra ngay là Đường lúc ấy, anh gần như không còn chỗ để tránh né, nháy mắt trong đầu anh đã tưởng tượng ra hàng nghìn kiểu sau khi gặp mặt nên nói gì, phải nói câu gì đầu tiên, nhưng ngay lúc anh đã chuẩn bị sẵn sàng hết tất cả, anh tuyệt đối không ngờ được rằng -Đường Du thực sự đang rất chăm chú nói chuyện, lúc đi ngang qua anh vậy mà không hề phát hiện đóng gái cũng bước Khâm Nghiêu "..."Một hồi kích động bỗng chốc bị dập tắt bởi chậu nước đầu nhìn lại, cô gái nhỏ hẳn là đến tìm Trình Huyền, Chu Khâm Nghiêu thấy cô nói mấy câu với nhân viên phục vụ sau đó lại đi về phía lối này Chu Khâm Nghiêu mới hoàn toàn bình tĩnh lại, nhanh chóng rời khi vừa nhấc chân lên, anh vô tình nhìn thấy một thứ gì đó phản chiếu ánh sáng trên mặt mắt anh hơi ngẩn ra, hóa ra đó là sợi dây chuyền anh tặng Đường Du trước khi đoán chắc là vừa rồi khi hai người đi ngang qua nhau, Đường Du vô tình làm rơi, Chu Khâm Nghiêu vội vàng cúi người nhặt lên rồi lẳng lặng rời gian lặng lẽ trôi qua, nửa tháng sau, Trình Huyền, một nhân vật mới trong khoa Diễn xuất của Học viện Nghệ thuật Hải Thành lại bất ngờ được xác nhận là đại sứ thương hiệu mới của Chu thị, cùng hợp tác với ông vua màn ảnh Tưởng với cô ấy tất cả điều này giống như một giấc mơ vậy, trở lại sau khi quay xong quảng cáo, cô ấy hào hứng nói với Đường Du"Thương hiệu mới đó thật sự rất ưa nhìn, siêu cấp nữ tính, ông chủ thương hiệu còn đưa cho mình một cái của phong cách chủ đạo, cậu thấy có đẹp không?"Đường Du qua loa liếc nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô là mặt dây chuyền lấy chủ đề ngôi sao, đá chính là một viên kim cương nhỏ, xung quanh có khảm một vài viên kim cương tấm, nhìn qua có cảm giác như cả bầu trời đầy sao rực rỡ, đơn giản mà sang trọng, quả thực rất biết tại sao, Đường Du bất chợt lại nhớ tới đêm cùng Chu Khâm Nghiêu ngắm sao trên núi Minh đó cũng là bầu trời đầy sao thế Khâm Nghiêu là ngôi sao sáng nhất trong trái tim đến đây, trong lòng Đường Du càng cảm thấy khó Huyền thấy cô không vui thì hỏi "Sao vậy, cậu vẫn chưa tìm thấy sợi dây chuyền mà anh Nghiêu đã tặng cho cậu à?"Đường Du lắc đầu, "Mình đã tìm nhiều lần ở tất cả những nơi mình thường đến, nhưng làm thế nào cũng không thấy được..."Cô vò tóc đầy phiền muộn "Mình đã dán thông báo tìm đồ vật khắp nơi, yêu cầu đưa bao nhiêu tiền hoặc muốn mình làm gì cũng được, chỉ mong người nhặt được có thể trả lại cho mình”.Trình Huyền nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi, "Sẽ tìm thấy mà."Sợi dây chuyền quan trọng bị mất, Đường Du vì chuyện này đã khó chịu rất lâu, Trình Huyên cũng không biết nên an ủi như thế ấy đành phải chuyển đề tài để phân tán lực chú ý của bạn tốt "Đúng rồi, ông chủ Chu Trạm tổng tài bá đạo theo đuổi cậu đúng là thần bí thật, lúc quay quảng cáo cũng không lộ mặt, tất cả đều do em họ của anh ta giám sát.""Ồ.""Cậu có biết thương hiệu mới của họ được gọi là gì không?" Đường Du không quan tâm lắm nói "Mình không biết, cũng không muốn biết.""Nhưng mình cảm thấy không thể giải thích được, anh ta đặt tên vì cậu!""..."Đường Du ngẩng đầu liếc nhìn cô ấy một cái, ánh mắt như là đang nói [Cậu cũng đừng có hùa theo đùa cợt bậy bạ nha.]Song Trình Huyền lại đưa điện thoại di động của mình qua -"Cậu không tin thì tự mình xem đi."Trình Huyền bấm vào một đoạn video, đây là đoạn phim quảng cáo đầu tiên mà Tưởng Định gửi cho cô bấm vào thì Đường Du buộc phải nhìn quay của Tưởng Định và Trình Huyền tự nhiên mộng ảo vô cùng, cực kì giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ, nhạc nền cũng không giống như những nhãn hiệu trang sức xa xỉ thông thường mà là phong cách tươi trẻ, ngọt ngào, khiến người ta nhìn qua cũng thấy rất thân thiện ấm sức của họ đeo lên thời trang hơn nhiều so với phong cách của MOON trước quá lời khi nói rằng, ngay cả Đường Du vốn không phải quá hứng thú với kim cương, ánh mắt cũng không kìm được mà bị thu đoạn phim quảng cáo kết thúc, dòng chữ ở chính giữa màn hình khiến ánh mắt Đường Du chợt khựng ảnh là một từ tiếng Anh đơn giản, và cũng là thương hiệu mới của nhà họ Chu ——[YOU]Ngay sau đó, một dòng phông chữ nhỏ xuất hiện bên dưới -[Chỉ muốn mang em, chiếm thành của riêng mình.][YOU] này có thể là "Em" cũng có thể là "Hữu".Việc Trình Huyền nói có liên quan đến cô cũng không phải là hoàn toàn vô Du cảm thấy có lẽ nó chỉ mang nghĩa là "Em", không liên quan gì đến nhiên, câu slogan trắng trợn kia vẫn khiến cô xấu hổ đỏ mặt một hồi, thu hồi ánh mắt một cách mất tự lúc này, điện thoại di động của cô vang Du vừa vặn lấy đây làm cái cớ để trốn tránh chủ đề của Trình Huyền, quay lại đọc tin nhắn mới nhận được -[Cô Đường, chiếc vòng cổ của cô có lẽ rơi ở chỗ tôi.]Trong ảnh là sợi dây chuyền Chu Khâm Nghiêu tặng Đường Du sửng sốt tức thì, trong nháy mắt tim đập nhanh mấy mừng qua đi cô lập tức ngước mắt lên nhìn số gửi tin nhắn, số đuôi của dãy số khiến cô có chút quen vài giây, cô nhớ ra điều gì đó, không xác định mà thoát ra xem lại lịch sử tin nhắn Chu Ngạn đã gửi, nhìn thấy câu anh ta gửi [Số của anh họ của anh là...]Đường Du đột nhiên cảm thấy lạnh sống lạ, sao cô có thể làm rớt ở chỗ anh ta được...?-◆ Star of Sierra Leone là một khối kim cương chất lượng cao, được phát hiện vào ngày 14 tháng 2 năm 1972 trong mỏ phù sa Dimico ở khu vực Koidu của Sierra Leonesa, Tây Phi, trong suốt không bán đấu giá tại trung tâm De Beers, London vào ngày 30 tháng 6 năm ty này từng đánh giá khối kim cương Star of Sierra Leone và kết luận nó có giá không dưới 1 triệu bảng được thiết kế và cắt, xử lý đánh bóng thành 17 viên kim of Sierra Leone là khối kim cương đạt cấp độ đá quý lớn nhất thế giới được tìm thấy trong các chất khoáng sản cho đến 10 năm 1988, tại thị trường kim cương New York, viên kim cương Star of Sierra Leone 2 được một người giàu có mua với giá cao ngất ngưởng triệu đô la Mỹ.. Chu Khâm Nghiêu vừa mới về đến nay ở tiệm có người bạn cũ tới, trò chuyện hơi lâu một chút, sau khi trở về Ngô Chi Ngọc đưa cây dù cho anh, tiện thể kể chuyện Đường Du tới trả lời của bà lão nói “Cô gái nhỏ bề ngoài xinh đẹp cực kì, dáng người nho nhỏ, khi cười lên rất ưa nhìn.”Chu Khâm Nghiêu không đứng đắn nhíu mày hỏi “Có đẹp bằng bà không?”“Đi đi.” Ngô Chi Ngọc xuỳ anh “Thằng nhóc thối.”Cây dù đi mưa vẫn còn hơi ẩm ướt, Chu Khâm Nghiêu định mang lên sân thượng hong cho khô, vừa mở dù ra, một chiếc túi đựng đồ ăn vặt màu hồng từ bên trong rơi ngẩn người, ngồi xuống lấy tay nhặt, cùng lúc đó, điện thoại di động trong túi reo lên.“Xin hỏi -” bên đầu dây bên kia là một cô gái, giọng nói gấp gáp, nhưng lại giống như quên lời, suy nghĩ một vài giây rồi mới lắp ba lắp bắp hỏi “Xin hỏi, anh là Anh trai bùng cháy điên cuồng?”“...”Giọng nói có hơi quen thuộc, Chu Khâm Nghiêu vốn cho rằng lại là tên nhóc nào đêm khuya thích đùa dai, im lặng một chút định cúp máy, bên kia bỗng dưng tự giới thiệu rằng mình ở nhà số 7 đường Cây tác cúp điện thoại của Chu Khâm Nghiêu bỗng dừng lạiCùng lúc đó anh mới lấy lại sự tỉnh táo, vừa kịp nhận ra giọng nói quen thuộc này là của dù lúc đó có hơi khó tin với cả đủ loại nghi ngờ cùng với khó hiểu, nhưng khi Đường Du ở đầu dây bên kia nức nở gấp rút, anh trầm giọng trả lời cô“Tôi đến ngay.”Cúp điện thoại, Chu Khâm Nghiêu vẫn còn cảm thấy khó hiểu, anh bóp chiếc kẹo mềm màu hồng trong tay, thở dài bất lực“Con mẹ nó, chắc anh nợ em rồi…”-Phía bên này, khi đọc được tin nhắn WeChat của Trình Huyền, đầu óc của Đường Du như hoá đá, vẻ mặt không biết làm như thế nào -Anh trai bùng cháy điên cuồng là Chu Khâm Nghiêu?Chu Khâm Nghiêu lại vẫn nhận lời?Anh có ý gì đây…Đường Du khủng hoảng một chút, nhưng mà nước trong ống lại tiếp tục phun ra ngoài rất nhanh khiến cho cô thức tỉnh, từ trong suy tư mà quay về, vội vàng đi gọi anh trai sửa ống nước thật, lại không hề nghĩ tới - Số điện thoại bạn đang gọi hiện đã tắt máy.…Nước chảy tràn ra cả bếp rồi từ từ lan sang phòng khách, Đường Du không thể kiểm soát này ngoài việc lấy một chiếc khăn lông đến ngăn dòng nước, cô cũng chỉ có thể yên lặng chờ mong Chu Khâm Nghiêu đến nhanh một cuộc, tiếng chuông cửa cũng vang là tìm nhầm người nhưng giữa đêm hôm khuya khoắt, Chu Khâm Nghiêu vẫn như một chiếc phao cứu mạng, Đường Du cũng không hề nghĩ ngợi mà nhờ vả."Rẹt" - Cánh cửa bị đẩy gái xuất hiện trong tầm mắt, giữa ánh đèn dìu dịu ấm mắt Chu Khâm Nghiêu sâu xa, tầm mắt nhẹ nhàng rơi lên trên người tay cô ôm lấy thân mình, miệng há hốc run rẩy, toàn thân ướt đẫm, trên mặt, cả người ướt sũng nước, chật vật đến mức làm cho người ta vừa buồn cười lại vừa cảm thấy đau lòng."Anh, anh Nghiêu." Đường Du nhỏ nhẹ cất tiếng "Thật xin lỗi, là..."Vốn định giải thích là vừa rồi Trình Huyền cho nhầm số điện thoại, nhưng còn chưa kịp nói, Chu Khâm Nghiêu đã cắt đứt lời cô “Đứng yên đừng có nhúc nhích." "..."Cả một tầng nhà ngập trong làn nước sóng sánh, Đường Du còn chạy khắp Khâm Nghiêu đi tới, cẩn thận tìm gì đó trong phòng lâu sau, ở chỗ bức tranh tường, anh tìm được cầu dao tổng."Tách" một tiếng, anh ngắt nguồn điện, xung quanh rơi vào bóng tối, may thay lúc này còn có ánh đèn đường vàng trên đường chiếu vào, cũng có thể nhìn thấy được mơ hồ bố cục trong Du run rẩy đứng chỗ cửa, lúc này mới chậm chạp phát hiện ra, lúc nãy khắp nơi trong nhà toàn là nước, nếu như có chỗ nào chập điện, hậu quả thực sự không thể lường mím môi, tim đập thình thịch, lặng lẽ nhìn về phía bóng người nào đó đi đến phòng Du chưa bao giờ yêu đương, cũng chưa từng thích ai, nhưng thật kỳ lạ, mặc dù không rõ Chu Khâm Nghiêu đang làm gì, nhưng biết nơi này có anh, cô cũng đã có cảm giác an này, cả phòng bếp như chìm trong biển nước, Chu Khâm Nghiêu mở đèn trên điện thoại ra, bước vào cũng bị ướt đến nửa mắn là rất nhanh anh đã tìm được van nước chính ở đằng sau tủ lạnh và đóng từ ống cũng không còn chảy ra điên cuồng, nhưng chỗ hỏng này ngày mai vẫn cần tìm thợ chuyên nghiệp đến Khâm Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ đến, hình như không thấy động tĩnh nào của cô gái cau mày quay đầu, đi ra ngoài nhìn -Đường Du đặc biệt nghe lời đứng yên ở cửa, nửa bước cũng không dám rời anh quay đầu, cô dè dặt hỏi "Anh Nghiêu, giờ em cử động được chưa?"Chiếc quần ngủ rộng thùng thình của cô bé ướt đến dính sát vào người, bó vào đường cong ngập tràn thanh xuân, những mảng da lộ ra bên ngoài dập dềnh ánh nước, mơ màng và mê từ đằng xa, hình ảnh này lại làm cho adrenaline trong người đàn ông trưởng thành bỗng chốc dâng có người đàn ông nào có thể kháng cự lại một người phụ nữ ướt giây kia, ánh đèn yếu ớt trong tay Chu Khâm Nghiêu dường như chiếu sáng cả thế anh không tự chủ được mà nhảy lên một nhịp, mặt mất tự nhiên quay đi chỗ khác "Em đi thay quần áo đi, kẻo bị cảm."“Dạ, vậy anh chờ em xíu nha."Đường Du đi lên lầu hai, Chu Khâm Nghiêu ở bên dưới mở hết mấy chỗ thoát nước, tăng cường tốc độ cho nước rút cô gái thay quần áo xong đi xuống, trong tay cầm theo một chiếc khăn bông đưa khăn cho Chu Khâm Nghiêu, giọng nói mềm mại "Anh cũng lau một chút đi."Chiếc khăn bông mềm mại màu hồng, thơm nhàn nhạt mùi cam quýt lẫn với một mùi hương khác không gọi được sơ qua đã biết ngay là khăn của Đường Khâm Nghiêu dừng một chút rồi cầm lấy lau sơ mặt, nhưng cố gắng kiềm chế không lau đến vừa chạm đến sẽ không cưỡng lại được mà muốn nhiều hơn."Nhà không có ai sao?" Anh nói chuyện phiếm để dời sự chú ý đi."Dì hôm nay có việc xin nghỉ.""Ba mẹ đâu?""Ba mẹ em đi nước ngoài công tác còn chưa về.""..."Cô gái nhỏ đáng Khâm Nghiêu đặt chiếc khăn lông lên bàn, cũng không hỏi gì Du cầm ly nước đưa cho anh "Anh Nghiêu uống chút nước đi, tối nay cảm ơn anh."Rồi chợt nhớ ra gì đó, lại bổ sung thêm "Hôm qua cũng cảm ơn anh, tóm lại là, rất cảm ơn anh."Chu Khâm Nghiêu bị một tràng cảm ơn của cô chọc cười, bỗng dưng nhớ đến túi kẹo đặt bên trong chiếc dù, hỏi cô"Em để gì vào trong dù anh thế?"Đường Du "A" một tiếng, nhớ trừng mắt nhìn "Là một viên kẹo.""Kẹo?""Vâng, cảm ơn anh cho em mượn dù."Cả gian phòng khách chỉ được chiếu sáng bằng ánh đèn trên điện thoại, Chu Khâm Nghiêu khẽ cong môi, đặt ly nước xuống"Một viên kẹo là xong sao?""...""Một ly nước là cảm ơn rồi sao?""..."Phiền người ta như vậy, thực sự là rất Du "Vậy anh muốn em làm sao để cảm..."Yên tĩnh mấy giây, Chu Khâm Nghiêu nhìn một lượt quanh phòng, không cảm xúc hỏi "Nghe bảo em học nhạc?""?"Không hiểu sao Đường Du cảm thấy mấy lời thoại này rất quen nhanh sau đó cô nhớ ra, lần trước Trình Huyền giúp cô giải vây, các cô cũng từng nói qua nói lại việc cảm ơn, Trình Huyền cũng hỏi những câu này, sau đó...Lúc này Đường Du cũng đã rõ ràng thông lập tức gật đầu "Anh đừng nói, em hiểu rồi, em hát."Chu Khâm Nghiêu "?"Còn chưa nhận thức được những lời này có ý gì, cô gái trước mặt đã từ từ mở miệng -“Trái tim biết ơn...!Cảm ơn vì có người… Ở bên tôi cả cuộc đời...!Để cho tôi..."Cô vừa hát vừa nhìn Chu Khâm Nghiêu bằng ánh mắt biết ơn chân thái độ tri ân, ánh mắt chân thành như thể cảm tạ đến mười tám đời ông bà nhà Khâm Nghiêu "..."Chu Khâm Nghiêu "???"Mình nói gì thế nhỉ?Mình bảo cô ấy hát khi nào thế nhỉ?Tâm tình Chu Khâm Nghiêu phức tạp mà trơ mắt đứng nhìn Đường Du "Cảm ơn".Trong lòng anh ngập tràn cảm giác cự tuyệt, bởi vì bài hát này quá mức lúng túng, có thể...Giọng cô bé nhẹ nhàng mềm nhũn, bất chợt chạm đến trái tim, làm cho khí huyết sôi trào, muốn dừng cũng không thể dừng được."Đừng hát nữa."Nghe tầm mấy chục giây, Chu Khâm Nghiêu cắt đứt, rồi sau đó không tự nhiên mà sờ lông mày, nói "Nước rút hết rồi, anh đi mở đèn.""Dạ." Đường Du rất nghe lời mà im Khâm Nghiêu đi mở cầu dao, bóng tối trong căn phòng bị ánh sáng thay thế, anh chuẩn bị dặn dò Đường Du ngày mai tìm thợ đến sửa, nhưng trong khoảnh khắc xoay người lại, mọi lời muốn nói đều nghẹn lại ở cổ nãy ánh sáng mờ mịt không rõ, lúc này anh mới nhìn thấy, Đường Du thay một bộ đồ ngủ áo dài quần dài, phía trên thêu một quả dâu tây nho nhỏ màu hồng nhạt, cổ áo rộng mở có thể nhìn thấy được làn da mịn màng của cô cùng với xương quai xanh, dưới ánh đèn, trở nên sáng mặt còn có hai vệt ửng hồng kín đáo khó nhận vẻ cô lúc này, cực kỳ giống viên kẹo ngọt trong túi Chu Khâm nhũn, làm cho người ta ngứa răng, tê dại cả dùng hết sức mà cắn một cái.… F*ck, mày đang nghĩ gì Khâm Nghiêu âm thầm mắng chửi bản thân, hắng hắng giọng, dời tầm mắt đi "Anh đi đây, ngày mai nhớ tìm người đến kiểm tra."Đường Du nhìn bóng lưng anh, vốn còn điều muốn nói nhưng lại không tiện mở đến lúc tiếng xe máy đi xa, mới nhẹ nhàng nói vào không khí"Ngủ ngon."-Sau đêm đó, ba ngày liền không có tin ba, trong giờ học, Trình Huyền đặc biệt đến tìm Đường Du nói chuyện đi chơi mùa chơi mùa thu thực ra không phải là hoạt động của nhà trường, mà là đám người trẻ ở ngõ Cây Hòe, mỗi cuối thu tiết trời đẹp lại tụ tập ra bên ngoài nướng thức dù Đường Du không ở ngõ Cây Hòe, nhưng cũng được Trình Huyền xem như một thành viên mới gia nhập."Hẹn nhau chiều chủ nhật ở đây, cậu có thể đến không?""Có những ai?""Đều là những người hôm trước cậu gặp trong sinh nhật mình thôi, ngoài ra còn mấy đứa trẻ, cũng là hàng xóm cả.""Ừm”, Đường Du chần chừ một lúc, nhỏ giọng hỏi "Chu Khâm Nghiêu cũng tới hả?""Anh Nghiêu à?" Trình Huyền nhai kẹo cao su, nghĩ nghĩ một hồi "Có thể anh ấy không đến được."Đường Du sửng sốt, ngẩng đầu lên "Tại sao?""Anh ấy đang cảm nặng, phải ở nhà nghỉ ngơi chứ."Chu Khâm Nghiêu bị nữa là còn bắt đầu từ hôm sau ngày trở về từ nhà Đường hôm trước mắc mưa, đêm hôm sau lại bị ngâm nước ướt nửa người, rồi lại hứng gió trở đang độ đổi mùa dễ cảm mạo, người khỏe mạnh hơn nữa cũng không chịu nổi những gì mà Chu Khâm Nghiêu đã trải này tính cách lại quật cường, Trình Huyền nói với Đường Du, anh bị cảm như thế cũng không chịu uống thuốc, Ngô Chi Ngọc cũng không có cách Du để trong lòng, lúc đó không lên người vào lớp lại gấp gáp gọi điện thoại cho dì dì Dung có một thang thuốc gia truyền, nghe nói dùng nhiều loại nguyên liệu hầm cùng với gà, ăn vào có thể làm cho khí lạnh trong người toát ra nhanh chóng, đổ một trận mồ hôi rồi sau đó cảm mạo cũng tự khỏi mà không cần uống Du vội vàng nói dì Dung mua nguyên liệu về nấu. Dì Dung cũng là người nhanh nhẹn, đến tối Đường Du đi học về thì canh gà đã nấu xong, đang được giữ ấm trong Du đi tìm bình giữ nhiệt, đổ toàn bộ chỗ canh vào."Cô chủ, cô bị cảm sao?" Dì Dung quan tâm "Cô cẩn thận nóng, để tôi làm.""Không cần đâu ạ." Đường Du đẩy tay bà ấy, đậy kín nắp, đi ra ngoài "Bạn cháu bị cảm, cháu đi thăm cậu ấy một chút rồi trở về ngay.""...!Hả, cái gì? Cô chủ, cô quay lại."Chờ đến khi dì Dung phản ứng kịp, thả chiếc giẻ lau trong tay xuống rồi đuổi theo, đã không còn thấy bóng dáng của Đường chạy một hơi xuyên qua con ngõ, đến cửa nhà Chu Khâm Nghiêu, đang định gõ cửa, bàn tay sững lại trong không cô mà người ta mới bị cảm, không biết Chu Khâm Nghiêu có trách cô hay khi bây giờ Chu Khâm Nghiêu chỉ muốn nghỉ ngơi, không bị người khác quấy rầy...Cô đến cũng không gọi báo trước với anh, lỡ như anh đang ngủ thì Du lăn tăn suy nghĩ một hồi, thân thể ngả nghiêng về phía tứ hợp viện là dạng hai cánh cửa cũ kỹ khóa vào nhau, cô nhẹ nhàng mở khe cửa nhìn vào bên sân một mảnh yên lặng, một chút âm thanh cũng không ngủ chưa...Đường Du ôm bình giữ nhiệt, đang do dự gõ cửa hay không, điện thoại di động bỗng đổ nhìn điện thoại, trong phút chốc trong lòng trở nên hốt hoảng, tựa như làm việc trái với lòng, tim đập rộn lên, mặt đỏ bừng người trong điện thoại một giây sau từ cửa đi ra sẽ nhìn thấy mình, cô vội vàng trốn sau bờ tường, hít thật sâu, bình ổn tâm trạng rồi mới ấn nút nghe"A lô."Bên đầu dây bên kia, một giọng nói lười biếng, mang theo chút âm mũi gọi tên cô "Đường Du.""Vâng, anh Nghiêu." Đường Du có thể nghe được tiếng tim mình đập thình Khâm Nghiêu "Em đang làm gì thế?""Em?" Bỗng dưng bị hỏi, suy nghĩ Đường Du rối loạn, thuận miệng bịa chuyện “Em ở bên ngoài, đi dạo thôi."Chu Khâm Nghiêu khàn khàn cười khẽ "Đi dạo?""...!Đúng vậy."Đường Du hơi chột dạ, xoay đầu nhìn về phía cánh cổng tứ hợp viện, cũng không thấy ai đi hơi thở phào, nhìn chăm chăm vào cánh cửa, chân đạp trên con đường lát đá, thụt lùi về sau, định tạo ra âm thanh tựa như thực sự đang đi bộ cho người trong điện thoại nghe "Em vừa mới ăn hơi nhiều nên ra ngoài đi tới đi lui, nhân tiện -"Lời còn chưa dứt, còn đang ậm ừ, bước chân Đường Du bất chợt dừng đụng vào lưng rõ ràng có cảm giác chạm vào một thân thể Du lập tức quay đầu, bất thình lình chạm vào một gương mặt quen thuộc."Nhân tiện cái gì?"Ánh mắt cô gái trong thoáng chốc trở nên hốt hoảng, mặt đỏ lên, Chu Khâm Nghiêu cất điện thoại, dừng một chút, nhẹ nhàng gõ gõ hai cái lên chiếc bình giữ nhiệt cô đang ôm trong lòng, âm thanh biếng nhác rơi xuống"Là nhân tiện đến tìm anh sao?"Đường Du "...".

kim cuong keo ngot